
Nước ta sử dụng nhiều
ngành luật khác nhau để bảo vệ quyền sở hữu. Tuy nhiên, mỗi ngành luật bảo vệ
quyền sở hữu theo những phương pháp, cách thức phù hợp với chức năng vốn có của
nó.
Ngành luật hành chính bảo
vệ quyền sở hữu bằng việc quy định những thể lệ nhằm quản lý và bảo vệ tài sản
của Nhà nước, tổ chức và cá nhân công dân. Trong một số trưòng hợp Nhà nước sử
dụng biện pháp cưỡng chế bằng bạo lực của các cơ quan nhà nước có thẩm quyền đối
với một cá nhân hay tổ chức nhật định về mặt vật chất hay tinh thần nhằm buộc
các cá nhân hay tổ chức phải thực hiện hoặc không thực hiện những hành vi nhất
định để bảo vệ những quyền, lợi ích hợp pháp của các chủ thể khác; hoặc người
đó phải phục tùng những hạn chế nhất định đối với tài sản của mình hoặc tự do
thân thể nhằm bảo đảm quyền lợi cho các chủ thể khác. Việc áp dụng các biện
pháp hành chính (gồm cưỡng chế, phòng ngừa, ngăn chặn) do các cơ quan hành
chính nhà nước và trong những trường hợp nhất định do Toà án nhân dân quyết định
đối với cá nhân, tổ chức đã có hành vi vi phạm hành chính xâm phạm đến tài sản,
quyền sở hữu tài sản hoặc cản trở trái pháp luật chủ sở hữu.
Ngành luật hình sự bảo
vệ quyền sở hữu bằng việc quy định một số hành vi nhất định xâm phạm đến quyền
sở hữu là tội phạm và quy định mức hình phạt tương xứng với những loại hành vi
phạm tội đó. Việc bảo vệ bằng biện pháp hình sự mang tính chất trừng trị và răn
đe. Người nào có hành vi xâm phạm đến sở hữu XHCN (theo Điều 129 đến Điều 142
BLHS) hoặc xâm phạm sở hữu của công dân (theo Điều 151 đến Điều 163 BLHS), thì
phải chịu trách nhiệm pháp lý tùy theo mức độ phạm tội. Ví dụ: Phạm tội cướp
tài sản XHCN có thể bị tử hình (khoản 2 Điều 129 BLHS).
Ngành luật dân sự bảo vệ
quyền sở hữu bằng việc quy định những phương thức kiện dân sự trước Toà án dể
chủ sò hữu cố thể thông qua đố mà đòi lại tài sản của mình đang bị người khác
chiếm giữ bất hợp pháp; yêu cầu người khác chấm dứt hành vi cản trở hoặc có quyền
yêu cầu ngăn chặn khi chủ sở hữu thực hiện quyền sở hữu, quyền chiếm hữu hợp
pháp đối vói tài sản; hoặc chủ sở hữu có thể đòi người khác phải bồi thường những
thiệt hại về tài sản nếu người đó có hành vi xâm phạm đến quyền sở hữu, quyền
chiếm hữu của mình.
Như vậy, mỗi một ngành
luật đều có những vai trò quan trọng của nó trong việc bảo vệ quyén sở hữu.
Nhưng mỗi ngành luật đó không bảo vệ quyền sở hữu một cách hoàn toàn tách biệt
mà luôn cố sự phối hợp, bổ sung lẫn nhau. Trong thực tế, nhiều khi phải áp dụng
cùng một lúc nhũng quy phạm của hai hay nhiều ngành luật để điều chỉnh và bảo vệ
quyền của chủ sở hữu, người chiếm hữu hợp pháp khi bị xâm phạm.
Tùy nhiên, trong các
phương thức pháp lý để bảo vệ quyền sở hữu đã nêu trên, phương thức dân sự có một
vai trò quan trọng riêng và mang những đặc điểm riêng. Đây là [hương thức có ỷ
nghĩa thực tế nhất, vì nó khôi phục lại tình trạng ban đầu (tình trạng trước
khi bị vi phạm) về mặt vật chất cho chủ sở hữu hoặc người chiếm hữu hợp pháp.
Theo phương thức kiện
dân sự, người khởi kiện đé yêu cầu Toà án bảo vệ quyền lợi cho mình chính là
người bị xâm [hạm quyền sở hữu. Người có quyền sở hữu bị xâm phạm có thể là chù
sở hữu hoặc người chiếm hữu hợp pháp. Do đó, phương thức kiện dấn sự cố những đặc
thù sau đây:
- Phương thức này được
áp dụng một cách rộng lãi so vói các biện pháp khác, vì trong nhiều trường hợp
không có những khả năng và điều kiện để áp dụng các biện pháp khác.
- Tạo điều kiện thuận lợi và dễ dàng
cho người có quyền dân sự bị xâm phạm tự mình chủ động bằng phương thức giản
đơn đề xuất và yêu cầu Toà án bảo vệ quyền lợi cho mình.
- Tạo khả năng khắc phục những thiệt hại
vật chất cho chủ sở hữu; bảo đảm khôi phục lại nhũng lợi ích vật chất cho chủ sở
hữu như tình trạng ban đầu khi quyền sở hữu chưa bị xâm phạm; ngăn chặn hoặc chấm
dứt hành vi cản trở trái pháp luật đối với việc thực hiện quyền sở hữu, quyền
chiếm hữu hợp pháp của chủ sở hữu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét