
Cơ sở kinh tế để bảo đảm
cho sự thống trị về chính trị và tư tưởng chính là các quan hệ sở hữu có lợi
cho giai cấp thống trị* Giai cấp thông trị phải dùng tói một bộ phận củạ pháp
luật vê sở hữu để thể hiện ý chí giai cấp của mình. Là một hình thái cua thượng
tầng kiến trúc, pháp luật về sở hữu ghi nhận và củng cô địa vị, ghi nhận lợi
ích của giai cấp thống trị đối vóỉ việc đoạt giữ các của cải vật chất trước các
giai cấp khác trong quá trình sản xuất, phân phối, lưu thông. Do đó, trong bất
kỳ một Nhà nước nào, luật pháp về sở hữu cũng được sử dụng với ý nghĩa là một
công cụ có hiệu quả của giai cấp nắm chính quyền để bảo vệ cơ sở kinh tế của
giai cấp đó.
Vì vậy, quyền sở hữu là
một phạm trù pháp lý phản ánh các quan hệ sở hữu trong một chế độ sở hữu nhất định,
bao gồm tổng hợp các quy phạm pháp luật nhằm điều chỉnh những quan hệ về sở hữu
trong xã hội. Các quy phạm pháp luật về sở hữu xác nhận, quy định và bảo vệ các
quyền lợi của các chủ sở hữu trong việc chiếm hữu, sử dụng và định đoạt tài sản.
Với tư cách là một chế
định pháp luật, quyền sở hữu chỉ Ịậ đời khi xã hôi có sự phân chia giai cấp và
có Nhà nước. Pháp luật về sở hữu và Nhà nước có cùng một nguồn gốc và không thể
tồn tại tách rời nhau, do đó nó sẽ mất đi khi không có Nhà nước.
Pháp luật về sở hữu
luôn luôn mang tính chất giai cấp rõ rệt. Trong tuyên ngôn của Đảng cộng sản, C.
Mác đã chỉ ra rằng: "Nhưng thử hỏi lao động làm thuê, lao động của người ụậ
mn ọó tạo ra sở hữu cho người vô sản không? Tuyệt đối không? Nó tạo ra tư bản,
tức là cái sở hữu bóc lột lao động”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét